Tôi Gặp Người Thương Binh
Đêm mờ trên ngỏ vắng
Một dáng người mong manh
Âm thầm đôi nạng gỗ
Đếm từng bước độc hành
Anh trở về quán trọ
Sau một ngày nắng mưa
Chẳng gia đình dòng họ
Chỉ nổi buồn đón đưa !
Có người đã hỏi anh
Sao thành người tàn phế ?
Ánh mắt buồn anh kể
Mất chân thời chiến tranh
Một chân anh gửi lại
Quê hương máu thịt mình
Khi anh là lính chiến
Đi giữ nước yên bình
Rồi quê hương ly lọan
Trên bước đường di Nam
Gia đình anh nằm xuống
Trên đường chạy máu loang
Từ đấy mình anh giửa chợ đời
Lê đôi nạng gỗ khắp nơi nơi
Nuôi thân bằng những tờ vé số
Cho đến khi nào chết lẻ loi !!!
Bác Tư
No comments:
Post a Comment