Bến đợi. Ảnh: Ngọc Dung |
1. Tôi bỗng nhận ra điều đó, như chiều qua, một chiều cuối năm, nắng hanh vàng cuối ngõ, bất ngờ gặp bé gái ngồi trên bậu cửa, tay cầm cuốn vở. Người nhỏ thó, đen nhẻm, hình như nó vừa mới khóc. Ngấn nước mắt còn chưa khô. Chao ôi, đôi mắt buồn buồn của nó và dáng còm nhom lặng phắc như tượng. Nó nhìn xa xăm, tâm trí tận đẩu đâu, mặc cho lũ trẻ bạn bè đang chí chóe.
"Sao con không ra chơi với các bạn?". Đôi môi nhỏ dẩu ra: "Con ngồi đây đợi mẹ để khoe". Nó chìa cuốn vở viết. "Mẹ con đi đâu?". "Mẹ con đi Đài Loan". Ồ… Tôi kịp khựng lại. "Con chờ để cho mẹ xem cái này". Đó là trang vở tập viết của nó. Đầy một trang chỉ dòng chữ nắn nót: "Bé yêu mẹ", với điểm 10 đỏ chói.
Tôi ngậm ngùi xoa đầu bé: "Con ngoan quá, học giỏi quá. Thế nào mẹ về cũng thưởng cho con". Một thoáng dịu lại trong đôi mắt trẻ thơ nhớ mẹ, đến xót xa.
Đến xuân này, là năm thứ ba mẹ nó đi lao động xuất khẩu. Cha nó nghe đâu đã theo một người đàn bà khác. Nó ở nhà với bà ngoại.
Ngoài đường, người đi lại sắm xuân tấp nập.
Nó vẫn ngóng ra xa. Cái nhìn vô định của đứa bé mới 6-7 tuổi… thương đến nao lòng
Nó- cái Bến Đợi bé xíu đang đợi mùa Xuân của mình- người mẹ dấu yêu còn phiêu bạt trời xa.
2. Tôi bỗng nhận ra điều đó, như nhiều năm qua, nàng vẫn đợi- người mà nàng từng nghĩ là tri kỷ. Lần nào bất chợt đến thăm, tôi cũng thấy nàng đang dán mắt vào màn hình laptop cũ kỹ, nơi có hình ảnh ngôi nhà nhỏ trong cánh rừng mùa thu vàng sẫm…
Hạnh phúc là món quà xa xỉ với nàng, người đàn bà đã qua một lần "sông nước". Vì thế mà nỗi khát khao cập bến của con đò nhỏ có gương mặt hấp dẫn vì vẻ nữ tính nhẹ nhàng, mà rờ rỡ trong nụ cười, trong mỗi cử chỉ …, như không dấu nổi.
Nhưng cái con đò nhỏ cứ chênh chao, xoay đảo trong sóng nước không gian "ảo" không bến không bờ, bởi lời yêu cũng "ảo" như không gian. Gương mặt nàng đã nhiều đêm như bất động, mong chờ tin nhắn. Dáng nàng khô héo, im lìm bến đợi…
Rồi một ngày cuối đông…
Mưa bay bùi bụi. Hơi xuân phảng phất đâu đây.
Và anh xuất hiện.
Một gương mặt đàn ông. Một cái nhìn trầm tĩnh, hóm hỉnh, thông minh mà chân thực, bất chợt gặp chính cái nhìn của sự chờ mong. Hay anh cũng bắt gặp chính tâm hồn mình?
Đấy là lúc nở bừng trong mưa lạnh một đóa xuân thì.
Là cánh hoa vàng, khe khẽ tách mình đón sương sa. Là con đò nhỏ chênh chao bất chợt gặp bến bình yên, tưởng đâu phúc phận kiếp nào. Anh và nàng, ai là bến là đò? Hay cả hai là bến mà cũng là đò, khi gặp được nhau?
Bình yên là phép nhiệm màu, làm tóc xanh trở lại, làm môi hồng tươi, làm mắt buồn long lanh, ngời sáng…
Để từ lúc đó, không gian nàng sống tràn ngập không khí anh. Con tim nàng tràn ngập tâm hồn anh.
Để từ lúc đó, mỗi sáng an lành, mỗi bữa cơm ăn, mỗi ly nước uống, nàng đều như thấy cùng anh. Anh hiện diện trong sự sống, trong mỗi buồn vui, mỗi nhung nhớ của nàng…
Để từ lúc đó- nàng, cái bến Đợi nhân gian rạo rực đợi Xuân về.
3. Tôi bỗng nhận ra điều đó, như ngàn năm qua, Đất Mẹ Việt Nam tôi- thắt đáy lưng ong, chịu thương chịu khó, kiên trinh đứng bên bờ biển Đông, canh chừng sóng dữ. Những tháng năm quá khứ chống tham vọng chiếm đoạt của láng giềng, từ phương tây xa xôi bên kia bán cầu, đến phương bắc giáp vách đã khiến sinh lực Mẹ hao gầy. Đây là lúc Mẹ cần nhất những đứa con nhân tài- nguyên khí của Mẹ, đắp bồi và làm giàu lên, mạnh lên xứ sở.
Ai sẽ mang sứ mệnh nặng nhọc đó cho Đất Mẹ, nếu không phải là những chuyến đò tải Đạo học để làm, và để làm người?
Nhưng lịch sử cũng đã sang trang.
Thời hội nhập, cơ hội và thách thức đều ngang ngửa.
Thì những chuyến đò tải đạo học không thể là những con đò nan, những thuyền thúng, những móp, những mảng, những thuyền tre bé tẻo tèo teo…một thời xưa cũ. Phải là những con thuyền lớn, động cơ khỏe, tay lái vững, tự chủ, những con thuyền tải đạo học vượt biển lớn.
Sự đổi thay là không thể tránh khỏi.
Đạo học mạnh, thì nước mạnh. Đạo học yếu thì nước nhược. Đời xưa nói thế và đời nay, càng thế.
Mẹ Việt Nam- Bến Đợi nước non, cũng đang ngóng đợi hiền tài.
Liệu có những điểm 9, điểm 10 như của bé thơ đợi mẹ nơi xứ xa? Hay chỉ có hàng ngàn… điểm 0 Lịch sử?
Trong quá khứ, lịch sử được viết bằng máu, nước mắt và mồ hôi, khổ đau và bất tử.
Trong hiện tại, lịch sử viết bằng gì? Bằng tài trí, bằng niềm kiêu hãnh hay sự tụt hậu, tủi hổ?
Những bến Đợi của bé thơ, của người con gái, của những người đàn bà và của Đất Mẹ ViệtNamtôi. Những bến Đợi mang hình dấu hỏi (?)
Xưa, bến Đợi im lìm tuyệt vọng thành bến Đá (*)
Nay, bến Đợi có vần vũ, để hóa bến Xuân?
(*) Mượn ý tích cổ Nàng Vọng phu
Kim Dung
No comments:
Post a Comment