My Blog List

Thursday, December 22, 2011

Một Truyện ngắn hay !

TIẾNG SÁO PHIÊU BỒNG
Tiếng gió đưa vi vút, đám cây rừng lao xao, kể lại câu chuyện cũ, người thổi sáo năm nào...
Đào Lê Na
(Truyện ngắn của tôi)
Dãy núi cao, xa xa, sương mù phủ, đến bây giờ chẳng ai nơi đây có thể quên câu chuyện ấy. Vùng quê này nghèo, nghèo lắm! Có thể nói là nghèo bậc nhất trong khu vực này. Họ là những người dân tộc, ưa cái lạnh của núi đồi, ưa nguồn nước mát và muốn giành lấy địa vị cao nhất. Vậy mà họ vẫn nghèo, phần vì bệnh, phần vì đất đai quá ư cằn cối.
Chiều hôm đó, những cơn gió tràn về trên khắp các cành cây, các đồi nương nhỏ. Các cô gái hối hả đốt vội đống lửa và chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mọi người kháo nhau, có một chàng trai trẻ xuất hiện trên bản này. Phải, chàng vừa đến, ít phút thôi, đang ở nhà già làng.
Các cô gái cảm thấy lạ lẫm trước tin này. Nơi đây quanh năm chỉ có nắng và gió, có những tiếng chim và vài con thú nhỏ. Hầu như ở đây, người ta chẳng biết khách là gì. Họ chỉ biết có họ, thế thôi. Họ là nhất, là chúa tể ở khu vực này. Họ chẳng muốn đi đâu và chẳng muốn bị quấy rầy. Quanh đi quẩn lại, họ cũng chỉ biết được những chàng trai trong bản mình. Vậy là đủ.
Chàng đến đây làm gì? Các cô gái xì xầm. Chàng không phải người vùng này. Chính thế. Chàng là người Kinh, đôi mắt đen, làn da ngăm ngăm rám nắng với thân hình vạm vỡ. Người Kinh là người thế nào? Các cô gái không ngừng thắc mắc. Già làng nói: "Người Kinh ở dưới chân núi, cuối nguồn nước chúng ta". "Ồ, vậy hẳn cái bụng của chàng không tốt rồi", các cô nghĩ.
Tối hôm đó, mọi người tụ tập ở nhà già làng. Cuối cùng thì họ cũng hiểu một chút về chàng trai mới đến và cảm thấy yên tâm phần nào. Một chàng trai không phải 100% người Kinh. Chàng cũng có một chút ít dòng máu của họ trong đó, một con người có sự yêu ghét rõ ràng. Đúng là rất rõ ràng: yêu cái tốt, ghét cái xấu. Chàng trai đem những điều học đựợc đến vùng đất này để dạy cho người dân cách trồng trọt, cách canh tác và xóa bỏ du canh, du cư. Họ ngạc nhiên. Tại sao một người ở cuối nguồn nước lại thông minh đến vậy?
Tiếng sáo phiêu bồng
Mùa xuân, mùa lễ hội, từng khóm hoa nở trắng dưới trời xanh. Già làng bảo: "Mày hãy đi đến cuối bản, có một cô giáo người Kinh muốn gặp mày". Cô giáo người Kinh? Đã hơn một năm mà giờ chàng trai mới biết nơi đây cũng có người Kinh, cũng có người cùng dòng máu với chàng. Chàng vội vàng ra đi, không chờ già làng nhắc đến lần thứ hai.
Gió reo trong lời hát
Vang tiếng khắp đồi cao
Đưa bước chân người đến
Lương duyên tự khi nào.
Ngôi nhà ấy nhỏ, nhỏ thật, nhỏ để đủ biết nó chỉ dành cho một người, không thể nào khác được. Cổng ngôi nhà được bao phủ bởi hoa, cả cánh cửa ngôi nhà cũng thế. Nó giống một ngôi nhà cổ tích. Chàng trai gọi cửa.
- Mời vào!
Không khí yên ắng đến lạ. Một mùi thơm thoang thoảng bao trùm căn nhà.
Người phụ nữ chừng ba tư, ba lăm tuổi đang ngồi bên một chiếc bàn con nho nhỏ xinh xinh. 
- Cô là người Kinh? Nghe người ta nói cô là cô giáo?
Người phụ nữ ngước nhìn chàng trai rồi lên tiếng: 
- Mời ngồi.
Chàng trai hết sức ngạc nhiên. Người dân nơi đây vốn không ưa người lạ, vậy mà người phụ nữ này đã sống bình thản ở đây bao năm rồi.
- Ta gọi anh đến đây vì muốn trao đổi với anh một việc.
- Dạ, cô cứ tự nhiên.
- Ta biết anh là người tốt, đã đến nơi đây để giúp người dân thoát nghèo.
- Không như cô tưởng đâu. 
Chàng trai đáp một cách khiêm tốn.
- Nhưng người dân ở đây có một thứ còn nghèo hơn. Ta nghĩ anh có khả năng giúp họ.
- Là gì, thưa cô?
Cô giáo lặng lẽ đến góc nhà cầm đến một cây sáo trúc và thổi. Tiếng sáo lúc du dương, lúc trầm lắng làm xao động lòng người. 
- Anh hãy thử thổi xem. Cô giáo vừa nói vừa đưa cây sáo trúc cho chàng trai.
Chàng trai thổi một cách khó khăn. Cây sáo phát ra từng tiếng, từng tiếng đứt quãng.
- Hàng ngày, anh hãy đến đây. Ta sẽ giúp anh.
Hai tuần trôi qua, chàng trai đã trở thành nghệ sĩ thổi sáo thực sự.
Lễ hội xuân sôi nổi
Mọi người về vui chơi
Và chàng trai cũng đến
Cùng tiếng sáo gọi mời.
Tiếng sáo đã làm cho mọi người bàng hoàng. Mọi người không ngừng đặt câu hỏi: Âm thanh kia phát ra từ đâu? Tại sao chúng ta chưa bao giờ nghe thấy? Lúc vi vu, lúc réo rắt, lúc trầm, lúc bổng. Ông già, bà già thẫn thờ nhớ về thời tuổi trẻ. Người trung niên nhìn về chặng đường còn lại của cuộc đời. Các chàng trai, cô gái mơ màng đến tình yêu. Các em bé không ngừng hò reo, thích thú.
Mọi người nắm tay nhau ngồi xuống. Nghe và nghe không chán. Âm thanh cuộc sống, âm thanh yêu thương, tiếng hát tinh thần. Từ đó trở đi, người dân ở bản trở nên thân thiện hơn bao giờ hết. Họ đón tiếp những vị khách từ phương xa tới rất nhiệt tình. Họ cũng biết đi đến những bản khác, vùng khác để học hỏi, giao lưu vì họ đã biết nghe thổi sáo và bắt đầu biết thổi sáo.
Chiều cuối thu đầu đông
Có một người khách lạ
Hình dáng như thiên thần
Dừng chân nơi bản nọ
Gặp người thổi sáo hiền.
Lại là một người phụ nữ người Kinh. Hình như thế. Nhưng người này có vẻ lạ. Chắc là từ chân núi mới lên. Mọi người thương người phụ nữ trẻ đi đường xa vất vả nên đưa đến nghỉ ở nhà già làng.
- Ta muốn gặp chàng trai thổi sáo nổi tiếng.
- Vâng, thưa cô, nhà già làng.
Mọi người lại bắt đầu xì xầm. 
Chàng trai cũng ngỡ ngàng.
- Ta nghe tiếng chàng đã lâu. 
Người phụ nữ nói.
- Thưa cô, cô gặp tôi có việc gì?
- Ta muốn dạy ngươi thổi sáo
Chàng trai không hiểu. Tiếng sáo của chàng từ lâu đã rất nổi tiếng, đã đạt được sự kỳ diệu của âm nhạc tại sao còn có người muốn dạy chàng thổi sáo nữa?
- Thưa cô, tôi đã biết thổi sáo.
- Ta biết. Ta biết chàng thổi rất giỏi nhưng đó vẫn chưa phải là tiếng sáo hoàn hảo. Ta muốn dạy chàng tiếng sáo hoàn hảo nhất.
- Là sao, thưa cô, tôi không hiểu.
- Tiếng sáo của chàng có thể giúp người ta say mê, yêu thương nhưng chưa thể cứu mạng sống của họ. Chàng biết không, mạng sống rất quan trọng.
- Vâng, tôi biết nhưng làm sao có thể có được điều ấy.
- Ta sẽ giúp chàng. Tuy nhiên, chàng nên nhớ rằng nếu chàng sử dụng tiếng sáo ấy để cứu người mà chàng cảm thấy xấu hoặc ân hận vì một người xấu nào đấy thì chàng sẽ mất mạng. Chàng có đồng ý không?
- Thưa cô, tôi đồng ý.
Lần này chàng trai đã học được cách truyền đạt linh hồn cho tiếng sáo. Cô gái đã dạy cho chàng bằng sự nhiệt tình, bằng tình yêu thương. Người dân trong bản đặc biệt yêu mến cô và chàng trai trẻ. Một buổi sớm heo may. Cô giáo từ biệt mọi người ra đi. Mọi người buồn rầu đưa tiễn. Một cô giáo tốt bụng. Đã ba tháng, chàng trai dùng tiếng sáo để chữa bệnh. Tiếng sáo thôi miên họ, đưa họ thoát khỏi đau đớn, bệnh tật.
Rồi ngày xuân lại đến
Trong ánh nắng ca vang
Con đường mênh mông cũ
Tiếng sáo lại về làng.
Trước khi diễn ra lễ hội vài ngày, chàng trai được nghe câu chuyện về cô giáo cũ của mình. Người dạy cho chàng biết thổi sáo.
- "Đó là một con người đầy kiêu ngạo". Một ông già ngậm ngùi kể. "Cô ta cho rằng ai cũng phải nể trọng vì tài năng của mình".
- Không những thế, ngôi nhà của cô ta đang ở là ngôi nhà đã chiếm đoạt của em gái mình. 
Một bà già lên tiếng.
- Cô ta chẳng bao giờ biết bố thí, ăn xin đến, cô ta đuổi đi không thương tiếc. 
Thêm một lời cáo buộc nữa dành cho người phụ nữ.
- Một người xấu trăm phần trăm.
Mọi người xôn xao.
Bây giờ thì chàng trai đã hiểu vì sao cô giáo của chàng lại sống lập dị như vậy. Cô chẳng có bạn bè. Cô quá tàn nhẫn. Vốn thuộc tuýp người mang hai dòng máu, chàng trai nhanh chóng ác cảm với cô của mình. Một người xấu không đáng để thương yêu. Chàng nghĩ. Và suốt mùa xuân ấy, chàng nghe rất nhiều lời bàn tán về cô giáo đầu tiên của chàng.
Thời gian qua đi, chàng ít lui tới nhà cô giáo hẳn. Chàng thấy khó khăn khi mở lời với cô, thấy khó khăn khi đối diện với người mà chàng cảm thấy xấu xa. Tuy nhiên, cô giáo luôn có thái độ ngược lại. Cô thương chàng, thương người học trò hiền lành của mình. Thỉnh thoáng, cô lại nói với mọi người trong bản: "Học trò tôi là người giỏi nhất". Thế nhưng những tình cảm đó không xóa nổi những lời đàm tiếu của thiên hạ. "Không có lửa làm sao có khói?", chàng trai đã nghĩ vậy.
Hai năm sau.
- Nghe nói cô giáo đầu tiên của chàng ốm rất nặng. Một căn bệnh kỳ lạ. 
Người yêu chàng trai lên tiếng.
- Vậy à? 
Chàng hỏi trong sự hững hờ.
- Chàng có đến thăm không. Cô người xấu ấy. 
Ở đây người ta gọi cô giáo chàng là cô người xấu.
- Không, ở đời này bệnh tật đau ốm thiếu gì. 
Chàng trả lời dứt khoát và cùng người yêu dạo chơi bên dòng suối mát lạnh.
Buổi tối, chàng trai ra ngoài nương một mình. Trăng đêm sáng một cách kỳ lạ. Nó làm cho người ngồi ngắm tưởng chừng ông trời vừa xối xuống dòng nước bạc. Chàng cầm cây sáo lên và thổi. 
Những cơn gió dập dìu
Uống ánh trăng thơm ngát
Trong dòng tự tình ấy
Lòng thoáng những thương yêu.
Tiếng sáo dẫn dắt chàng trai trở về những ngày đầu tiên học thổi sáo. Những cái bấm nốt vụng về, những tiếng sáo hụt hơi. Những lời động viên và ca ngợi của cô giáo. Hình như cô giáo chưa bao giờ la mắng chàng bởi chàng là một cậu học trò rất hiền, ngoan và chịu khó. Đúng là cô rất kiêu ngạo với mọi người. Chàng có chứng kiến điều đó. Đúng là cô muốn tách biệt với thế giới bên ngoài. Chàng biết điều đó. Nhưng dù thế nào, cô cũng là cô của chàng, là người đầu tiên dạy chàng thổi sáo, là người phát hiện ra tài năng của chàng. Nếu không có cô thì chắc gì chàng đã có được tiếng sáo hoàn hảo như ngày nay.
Chàng chợt tỉnh ngộ. Tại sao chàng lại nghe lời đàm tiếu bên ngoài mà từ chối tình cảm của trái tim mình? Tại sao chàng lại yêu người tốt, ghét người xấu mà lại không biết rằng tốt hay xấu là do quan niệm của mỗi người? Nghĩ đến đây, chàng khóc. Ghét cô giáo, vong ơn bội nghĩa như chàng liệu có phải là người tốt không?
Cây sáo rơi xuống đất. Chàng chạy vội đến nhà cô giáo. Căn nhà tối om, chỉ nghe tiếng ho và tiếng thở mạnh. Chàng thắp vội cây nến và nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô giáo trên giường bệnh.
- Cô ơi, con tới thăm cô đây, cô mở mắt ra đi. 
Chàng trai nắm và lay mạnh tay cô.
Đôi tay lạnh ngắt. Chàng trai khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên sàn nhà và ướt đẫm tay cô giáo. Chàng đến bên góc nhà, lấy cây sáo ra. Bên tai chàng vang lên tiếng của cô giáo trẻ: "Nếu chàng sử dụng tiếng sáo ấy để cứu người mà chàng cảm thấy xấu hoặc ân hận vì một người xấu nào đấy thì chàng sẽ mất mạng". Chàng do dự.
Đôi tay của cô giáo vẫn lạnh ngắt. Nước mắt chàng lại chảy dài: "Mình cũng đâu phải là người tốt". Và rồi chàng đưa cây sáo lên môi. Khẽ chạm, đôi môi run run và rồi tiếng sáo ngân lên. Tiếng sáo làm cho cảnh vật trở nên hiền hòa. Ánh sáng của cây nến rực rỡ hơn hay ánh trăng đã len lỏi vào nhà để nghe tiếng sáo? Tiếng sáo trong trẻo như tiếng của con nước ở bản.
Đôi mắt cô giáo từ từ hé mở.
- Con trai, đừng thổi nữa, nếu không con sẽ chết.
- Cô ơi, cuối cùng cô đã tỉnh. 
Chàng trai thốt lên nghẹn ngào. 
- Con xin lỗi.
- Tại sao con lại làm điều ngu ngốc như vậy?
- Bởi vì... con muốn... cứu vớt trái tim của chính mình. 
Hơi thở chàng yếu dần. Chàng trai quỳ xuống, cúi lạy cô giáo và từ từ đi vào cõi chết.
Người ta nói rằng, ở thiên đàng, chàng có gặp lại cả hai người cô của mình. Hình như họ là chị em thì phải.
Theo Ngôi sao

No comments:

Post a Comment