My Blog List

Saturday, September 15, 2012

Hồi thứ ba (My du ky)

Hồi thứ ba ( tiếp theo- bài 7 )

Mọi người về nhà thì vợ chồng Hùynh Bá Long cũng đã về rồi. Thế là chiều thứ bảy đông vui : vợ chồng Long, vợ chồng Nhơn, vợ chồng Đức, vợ chồng Thanh , Quấc, Tui, Ngọc hứa hẹn một đêm nữa vui như hội với tài nói chuyện có duyên và gây cười của Nhơn và Quấc. Tui ngày xưa cũng là tay tiếu lâm gây cười , song so với hai tay này còn thua một bậc.
Long đem bia ra lai rai nói chuyện. 
Bà xã Thanh nói về những bài thơ và đọc lại những bài thơ mà chị đã đọc của Ngọc. Thi sĩ thấy có người đọc thơ mình mà giờ còn thuộc nên tỏ ra hứng thú. Hai người trao đổi thơ văn qua lại một lúc, thì bà xã Thanh muốn có được tâp thơ " Tháng Ba Ra  Biển " và hai tập thơ trước của Ngọc. Ngọc bèn đem xuống trao cho bà xã của Thanh và ký tặng. Chị Nhơn cũng ủng hộ vài cuốn và đòi ký tặng trực tiếp tên chị.  Đương nhiên là có thu tiền .Những câu chuyện về thơ văn một hồi vô tình lái dần về chuyện Quấc chạy xe. Nhơn bắt qua về chuyện lái xe của Quấc.
 
Ngọc Càng nói chuyện văn thơ

 Chuyện về một người ở tại Washington DC mà chuyên đi lạc. Chạy xe thì chỉ định hướng mặt trời để chạy. Quấc thành thật:
- Tao ở đây có đi đâu mà biết đường. Hàng ngày tao chỉ biết đường đi từ nhà tao tới chỗ làm và đi về, thành thử đi chỗ khác thì lạc là đương nhiên rồi !
- Nó là thợ lặn mà ! Long nói.
 
Thất trưởng lão họp mặt hứa hẹn một đêm vui

Quấc nhìn thấy cô Hường em gái Hùynh Bá Long bèn kể chuyện ngày xưa ưa đi với Long đến nhà chơi.
- Tao đi với nó đến nhà hàng ngày đâu phải vì tao khóai gì nó, mà vì tao để ý mấy cô em gái của nó. Nhưng tao ngó tới ngó lui nháy mắt qua nháy mắt lại mà chẳng có cô nào để ý. Rốt cuộc chẳng cua được cô nào. Còn nó có em gái mà không chịu làm mai  gã cho bạn bè lại đem gã cho đàn anh K25, tụi bây coi có đáng giận hôn ?
Cô Hường liếc Quấc một phát rỏ bén và nói:
- Ai biết anh để ý ai. Anh chẳng có lời nào báo hiệu hết làm sao ai mà biết.
- Hồi đó công nhận khờ thiệt, lại sợ thằng Long nó nói bạn bè mà đi cua em gái nó , thành ra trớt quớt hết. 
Quấc nói rồi cười khà rỏ to. Cả bọn cười như nắc nẻ. Rồi Quấc kể chuyện học hành bên Tây:
- Ai cũng nói K25 là khóa học giỏi nhất trường. Tao nói K 26 cũng giỏi vậy đâu thua gì. Này nhé ! K26 là khóa được cấp bằng cử nhân đầu tiên, là khóa học lâu nhứt trong trường... cái gì cũng số một. Còn chuyện học hành tao dẫn chứng khóa mình cũng đâu thua ai.  NT Châu là á khoa khóa 25 vì hơi nhỏ con không được thủ khao, nhưng là người học giỏi nhứt khóa 25. Vậy mà qua Tây học với tao, tao là thằng đứng hạng một trăm mấy chục , tức là dở bét của khóa 26. Nhưng tao thi đậu lấy bằng còn Nt Châu thì thi rớt lên rớt xuống. Như vậy thằng bét nhứt K26 giỏi hơn anh giỏi nhứt K25, như vậy thì K26 giỏi đâu thua K25. khàkhà !!!
Mọi người nghe vậy đều cười ! Và Quấc tiếp tục nhiều chuyện khác. 
Trời dần khuya, tiếng cười vẫn vang lên liên tục với những mẫu chuyện của Quấc. Đến phiên Nhơn nói về Quấc.
- Tao nói tụi bây nghe ! Phải nói bây giờ tao mới biết, cái xứ Wasington DC này nước độc thiệt. Cho nên nếu uống nước thì nên uống nước chai, nếu không thì sẻ lây  bệnh sợ vợ.
Hồi chiều này đi với nó tao mới biết, đang chạy xe thì điện thọai reo, nó giật mình cái đọp, nó lật đật thọt tay vào túi quần lấy điện thọai,nhưng điện thọai còn kẹt dính trong túi kéo ra chưa được. Nó lính quýnh:
- Chết mẹ ! Bả gọi ! Chết mẹ! bả gọi !
Nhơn vừa kể vừa diễn tả điệu bộ tay để vào túi quần giựt giựt như lấy điện thọai, miệng thì trê trề "Chết mẹ! bả gọi..". Xong để tay lên lổ tai như đang nghe điện thọai, sữa giọng :
- Alo ! Alo ! Em.. hả ? Hồi hôm em ngũ được hôn ? Em về rồi hả ? Em ăn cơm chưa ? Em tắm chưa ? Hồi sáng anh có về thay đồ!.I... love... you.
Nhìn điệu bộ diễn tả và giọng nói đãi đãi cái miệng trề trề cái môi chu chu khi nhái "I love you" của Nhơn mọi người cười nghiêng ngã, cười nôn cả ruột. Nhơn nói:
- Làm gì mà nó sợ đến hết hồn không biết , còn hỏi han tắm rửa chưa nữa chớ....!!!
Còn Quấc thì cứ ngồi cười khàkhà  chứ chẳng nói lại được câu nào.
Khi bắt qua những chuyện hồi còn ở trong trường, Nhơn bèn kể những mối tình mà Nhơn đã gặp. Chị Tea Lan ngồi nghe lâu lâu nhắc tuồng những chỗ mà Nhơn quên hay nói không chính xác. Tui hỏi:
- Sao chị biết rành những chuyện tình của Nhơn như vậy ?
- Hồi tui mới quen ảnh, hai đứa đâu có chuyện tình cảm gì đâu, coi như bạn bè. Lúc đó ảnh bị thất tình do bị bồ bỏ. Người mà ảnh có tình yêu sâu đậm nhứt, cho nên bao nhiêu tâm sự đều nói cho tui nghe nên tui mới rành như vậy .
Mỗi câu chuyện là một trận cười với tài diễn tả của Nhơn. Trời lúc này khá khuya khỏang 1 giờ sáng. Vợ chồng Thanh từ giả về khách sạn, mấy chị đã bắt đầu thấm mệt bèn lần lượt đi ngũ . Long và bà xã thì đã đi nghĩ sớm hơn vì mai còn dậy sớm đi lo công việc ở ĐH 18. Ngồi lại chỉ còn tui, Nhơn, Ngọc, Đức tiếp tục lai rai chuyện trò cho đến khi xem lại đồng hồ thì đã 4 giờ sáng rồi. Tụi tui bèn đi nghĩ lấy sức để ngài mai tham dự ngày chót của ĐH.
Sáng Chủ Nhật, uống cà phê xong tất cả ra phía trước chuẩn bị đi. Chị Thanh nói:
- Vườn hoa của tui trồng hồi đó tới giờ không chịu trổ bông. Từ bửa anh Tiếm đến đây đến nay tự nhiên nó trổ bông đều và đẹp ghê ! Anh là người đặc biệt à nha !
- Vậy hả chị  ! vậy là tui hên rồi !
Mọi người tranh thủ chụp ít tấm hình phía trước nhà Long làm kỹ niệm
 
Vườn hoa của chị Thanh trổ hoa thật đẹp và điệp viên không không thấy.

Chụp hình xong  tất cả lên xe trực chỉ đến nơi họp. Như thường lệ, Quấc vọt về nhà thay quần áo và đi đến sau.
( còn tiếp )

No comments:

Post a Comment