Thế giới vô hình giờ đây không còn là điều quá bí ẩn. Văn minh nhân loại đã có những bước nhảy vọt về mọi mặt. Sự thay đổi về nhận thức tâm linh, ý thức hệ,đời sống tinh thần cũng đang diễn ra rất nhanh, tùy vào sự học hỏi, va chạm, tâm nguyện của từng cá thể.
Theo chuyện kể lại, ngày xưa đức Phật (đúng hơn là con người trước khi thành Phật) vì thương xót cho đời sống con người nên đã bỏ hết mọi xa hoa, danh vọngvà quyền lực để đi tìm con đường cứu rỗi chính mình và giúp loài người. Sau nhiều năm tìm kiếm, người chẳng thỏa mãn với bất kỳ vị thầy hay pháp môn nào nên đã tự mình tìm kiếm chân lý. Sau 49 ngày đêm tịnh tâm dưới cội bồ đề, vượt qua bao thử thách tinh thần, người đã òa vỡ và thốt lên "Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành".
Điều này phải chăng nhắn gửi một thông điệp rằng chẳng có vị thầy nào dạy ta tốt bằng vị thầy trong chính ta. Ta có đi đâu, có gặp ai, có học ai thì chính vị thầy trong ta là người mách bảo ta nên học gì, lấy gì. Mọi vị thầy bên ngoài đều là nhân duyên đưa đẩy để vị thầy trong ta làm việc, dạy dỗ ta. Vị thầy ấy chính là tiếng nói linh thiêng của tâm hồn ta, của trí tuệ riêng ta, của lương tâm ta, của tính linh nơi ta, của tinh hoa vũ trụ ẩn chứa trong ta. Thật là kỳ diệu. Vũ trụ gởi đến cho loài người quá nhiều những bí mật, rồi cũng tạo thật nhiều nhân duyên cho con người khám phá, học hỏi, tiến bộ.
Cầu nguyện cho mỗi người chúng ta được trở nên mạnh mẽ hơn, ngoan ngoãn hơn, vững vàng hơn, để đón nhận được nhiều hơn từ ý thức nhận ra và thực hành nhữngbài học huyền diệu mà vũ trụ đã bí mật cài đặt trong chương trình sống của từng người.
Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này.
Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh.
Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.
Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này.
Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống ?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã chân thành đóng góp cho tha nhân.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách - là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hỹ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn (tốt hay xấu).
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiếu biết. Bởi vì chỉ có tình yêu thương, sự hiểu biết mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống bạn ạ.
Theo chuyện kể lại, ngày xưa đức Phật (đúng hơn là con người trước khi thành Phật) vì thương xót cho đời sống con người nên đã bỏ hết mọi xa hoa, danh vọngvà quyền lực để đi tìm con đường cứu rỗi chính mình và giúp loài người. Sau nhiều năm tìm kiếm, người chẳng thỏa mãn với bất kỳ vị thầy hay pháp môn nào nên đã tự mình tìm kiếm chân lý. Sau 49 ngày đêm tịnh tâm dưới cội bồ đề, vượt qua bao thử thách tinh thần, người đã òa vỡ và thốt lên "Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành".
Điều này phải chăng nhắn gửi một thông điệp rằng chẳng có vị thầy nào dạy ta tốt bằng vị thầy trong chính ta. Ta có đi đâu, có gặp ai, có học ai thì chính vị thầy trong ta là người mách bảo ta nên học gì, lấy gì. Mọi vị thầy bên ngoài đều là nhân duyên đưa đẩy để vị thầy trong ta làm việc, dạy dỗ ta. Vị thầy ấy chính là tiếng nói linh thiêng của tâm hồn ta, của trí tuệ riêng ta, của lương tâm ta, của tính linh nơi ta, của tinh hoa vũ trụ ẩn chứa trong ta. Thật là kỳ diệu. Vũ trụ gởi đến cho loài người quá nhiều những bí mật, rồi cũng tạo thật nhiều nhân duyên cho con người khám phá, học hỏi, tiến bộ.
Cầu nguyện cho mỗi người chúng ta được trở nên mạnh mẽ hơn, ngoan ngoãn hơn, vững vàng hơn, để đón nhận được nhiều hơn từ ý thức nhận ra và thực hành nhữngbài học huyền diệu mà vũ trụ đã bí mật cài đặt trong chương trình sống của từng người.
Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này.
Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh.
Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.
Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này.
Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống ?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã chân thành đóng góp cho tha nhân.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách - là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hỹ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn (tốt hay xấu).
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiếu biết. Bởi vì chỉ có tình yêu thương, sự hiểu biết mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống bạn ạ.
No comments:
Post a Comment