( tiếp theo bài hai... )
Tôi lại chợt nhớ đến hai người bạn cùng khóa là Võ Tòan và Nguyễn Thế Truyền. Về Liên Đòan 6 BĐQ chỉ có 4 anh em là Nguyễn Văn Nhân ở Tiểu Đòan 51 bị mù một mắt khi đánh đồi 81 ở Bồng Sơn, Nguyễn Thế Truyền ở Tiểu Đòan 35, tôi và Võ Tòan ở Tiểu Đòan 34. Trước khi di tản Võ Tòan về phép thăm gia đình ở Qủang Tín, giờ này không biết có được an lành khi trở về đơn vị không, vì lúc này ở Quân Khu I cũng bị triệt thóai và tình hình cũng hổn lọan không kém. Còn Nguyễn Thế Truyền ở Tiểu Đòan 35 cũng không biết đang ở đâu và tình hình ra sao rồi ! Tôi thật sự lo cho hai người bạn của mình.
Đang suy tư, bị cú nhồi sốc của chiếc xe cam nhông đang đi làm tôi sực tỉnh. Một lúc thì cả đòan người và xe dừng lại. Thì ra đòan di tản đã đến Sông Ba. Lên phía trước tôi thấy công binh đang bắt cầu phao để vượt sông Ba. Cầu phao đã bắt được hơn hai phần chiều ngang sông. Thiếu Tá Trân ra lệnh cho Tiểu Đòan lên M113 lội qua sông. M113 của Đại Úy Hội thật giỏi. Trên đường đi tôi không lúc nào thấy bóng dáng của Thiết Vận Xa M113 ở đâu, nhưng mỗi lần tôi lên phía trước thì đã thấy những chú cua sắt có mặt sẳn sàng. Tiểu Đòan cởi cua sắt qua sông, khi vào gần đến bờ bên kia thì từng lọat súng AK bắn ra. Thì ra bọn Việt Cộng chờ sẳn bên nầy bờ sông. Những khẩu đại liên 50 của Thiết Vận Xa liền đồng lọat nhả đạn cùng với hỏa lực của lính Tiểu Đòan. Đạn bay rào rào hướng vào bờ như rải cát. Khi những con cua sắt M113 chở binh sĩ vào gần sát bờ thì chúng bỏ chạy vô rừng, bỏ lại những vết máu và công sự ẩn núp. Tiểu Đòan cùng với M113 lên bờ và chốt giữ an ninh bên này sông cho công binh làm cầu và đòan di tản qua sông.
Cầu phao qua sông Ba ( ảnh internet )
Khi đòan di tản qua sông thì Tiểu Đòan cũng lên đường. Vào khỏang 26/3/75 thì đơn vị vào địa phận Sơn Hòa. Đường 7B từ đây còn tốt, nên đòan di tản đi khá nhanh. Khi qua khỏi ngã tư Suối Bạc thì được tin Việt Cộng đóng chốt ở Củng Sơn bằng lực lượng chủ lực của chúng với ý định là không để lực lượng nào của ta thóat khỏi về Tuy Hòa. Tất nhiên Tiểu Đòan 34 phải nhổ cho được cái chốt này. Nếu đi về Tuy Hòa thì chốt của chúng nằm bên trái con đường. Chúng phục trong một cái làng tòan rẩy bắp cao khỏi đầu người dọc dài theo đường gần hai cây số. Trong làng có nhiều cây, nhất là bờ tre và dừa. Phía trong xa cuối làng có một con sông. Bên phải chạy dọc theo đường là một con kinh đào dẫn nước rộng khỏang gần một chục mét. Qua kinh là đồng ruộng trống. Hết cánh đồng ruộng có một ngọn núi. Chúng đặt sơn pháo, cối 82 ly và súng 12ly8 trên ngọn núi này để yểm trợ cho chốt bên trái khống chế con đường. Khi còn cách làng khá xa đòan di tản dừng lại. Đại Đội 4 vẫn tiếp tục với đội hình hàng một đi trên đường về phía làng.Tiểu đòan dừng lại ở xa đàng sau. Khi Đại Đội 4 vừa chạm bìa làng thì được lệnh tiến đánh ngọn núi phía bên phải phía trong cánh đồng ruộng. Đi theo Đại Đội 4 có Đại Úy Nguyễn Thường Điểm Tiểu Đòan Phó. Nhìn cánh đồng trơ gốc rạ trống trơn, tôi suy nghĩ cách nào qua khòi cánh đồng để tiếp cận được chân núi, không khéo thì Đại Đội ăn sơn pháo và cối của tụi nó. Nếu vào được gần núi hơn thì bị 12 ly 8. Đang suy tính thì phía trước Trung Đội 1 báo:
- Cách vài chục thước có một cái cầu bằng xi măng bắt ngang qua kinh. Mình có thể qua để vào cánh đồng.
Tôi bảo để tôi lên xem. Lúc ấy tôi và Đại Úy Điểm Tiểu Đòan Phó đang ở Trung đội 2, phía sau trung đội 1. Đại Úy Điểm vổ vai tôi và nói:
- Tao thấy mày lanh lợi tháo vác được lắm. Nếu kỳ này 45 lên Trung Tá về Liên Đòan, tao được làm Tiểu Đòan Trưởng thì mày về làm Trưởng Ban 3 cho tao. Nhưng tao thấy mày hăng và lì quá. Từ từ thôi, chết nghe em !
- Cám ơn 44 ! Nhưng nếu ở sau trung đội đầu, hoặc nằm núp tôi không quan sát được tình hình phía địch thì không thể điều động được !
- Ờ, thì tao nhắc như vậy, mày nhớ cẩn thận vẫn hơn. Ờ, mà sao tao thấy mày cực qúa, lo trước tính sau chỉ có một mình, không có được thì giở để nghỉ ngơi. Thằng N. thì quá dở không đở đần gì được cho mày. Sao mày không nói 45 kiếm đứa nào cứng cứng về làm Bravo cho mày để mày khỏe một chút?
Tôi cười:
- Có lần tôi xin rồi ! 45 nói: chỉ có mày mới trị được nó ! đành thôi. 44 còn nhớ hồi tôi còn ở Đại Đội 2, lâu lâu có một đứa xuống trình diện ở với tôi. Hỏi thì tụi nó bảo rằng đánh lộn, ba gai, vô kỹ luật…Tôi hỏi 45 sao mấy đứa quậy phá, ba gai ba gốc 45 cứ cho về ở với tôi là sao, 44 biết 45 nói sao hôn ? "Tao thấy mấy đứa đó hạp với mày. Đứa nào về với mày thì cũng êm ru hiền khô!"
Tiểu Đòan Phó gật gật đầu và cười.Tôi thầm cám ơn vị Tiểu Đòan Phó có lòng lo lắng cho mình. Tôi nói:
- Tôi sẽ cẩn thận 44 . Bây giờ 44 ở với Trung Đội 2, tôi lên với Trung Đội 1 đây.
Đại Đội dừng lại và ngồi xuống ven đường trong tư thế sẳn sàng. Tôi đi thẳng lên Tiểu Đội đầu của Trung Đội 1. Trước mặt là một cây cầu bằng bê tông bề ngang chừng 2 mét, có lan can hai bên. Trung Đội Trưởng Trung Đội 1 nói:
- Cho qua cầu nghe Alfa.
- Khoan đã, bây giờ anh cho hai ba đứa bò lại sát chân cầu bên này quan sát thật kỷ xem có mìn bẩy gì không. Nếu không thì bảo tụi nó tìm một cục đá lớn ném lên cho lăn qua cầu xem coi có vướng giây gì không, đề phòng nó giăng dây mìn ngang cầu. Nếu không có gì thì anh lần lượt cho từng Tiểu Đội chạy sang. Tôi sẽ đi với Tiểu Đội đầu của anh. Anh đi với Tiểu Đội sau cùng.
Tôi truyền lệnh cho các Trung Đội phía sau, theo thằng 1 tiếp tục qua cầu. Khi Đại Đội qua hết, tôi cho hai Trung Đội dàn hàng ngang thưa ra và núp theo bờ rưộng. Một Trung Đội dàn hàng ngang như vậy, nhưng ở đàng sau giữ hậu.Tôi vẫn đứng lấy ống nhòm nhìn về phía núi. Thình lình một lọat 12ly8 chát chúa sới tung đất sát chân tôi. Đệ tử xô tôi nằm xuống. Hai lổ tai tôi nghe o..o..muốn điếc. Thì ra nó bắn tôi từ phía sau lưng. Mình tôi phủ đầy bụi đất. Đệ tử tôi nói:
- Nó bắn Alfa. Em xô Alfa sợ Alfa trúng đạn.
Tôi cười:
- Nếu nó bắn giỏi thì trúng rồi. Mình nghe tiếng súng thì đạn đã tới mình rồi.
- Thì mình tránh được lọat sau Alfa.
- Ừ! Cũng phải !
Tôi ngóai nhìn lại thì thấy bên kia cách đường gần trăm mét trong một bụi cây khói bụi còn bay.Tôi nói:
- Chà ! Nó ngụy trang giỏi thiệt. Lúc trên đường mình nhìn mà không biết. Sao lúc mình còn trên đường nó không bắn mình nhỉ ?
Tiếng Đại Úy Điểm gọi tôi từ phía sau:
- Tiếm! Cẩn thận nghe em. Em gọi Tiểu Đòan xin pháo binh coi có được không ?
Tôi bèn cho tọa độ xin Tiểu Đòan gọi pháo binh. Thật may còn có pháo binh yểm trợ , chắc pháo binh của Tuy Hòa. Chỉ qủa đầu là ngay sát mục tiêu. Tôi xin một tràng. Lùm cây bị che bởi khói và bụi.
Quay lại, tôi điều động Đại Đội theo thế chân vịt tiến về phía núi, cho từng Trung Đội núp theo từng bờ ruộng. Trên núi chúng đã thấy chúng tôi tiến về hướng chúng, bèn dùng cối và 12ly8 bắn xuống, nhưng đạn rớt cách trước mặt khá xa. Tôi bèn gọi pháo binh dập trên đỉnh núi. Chỉ lọat đạn đầu súng của chúng im tiếng. Tôi điều Đại Đội vượt lên vài đám ruộng nữa, thì máy củaTiểu Đòan gọi.
- Tiếm, mi quay lại vòng bìa theo làng về bọc hậu cho tao. Tiếng Thiếu Tá Trân bạch thọai.
- Nhận rỏ 45 !
Lúc trên đường tôi đã có ý thắc mắc, nhưng không nói ra là tại sao 45 lại cho mình đánh ngọn núi ở xa, còn Tiểu Đòan thì dừng lại cách làng qúa xa để làm gì ?
Thì ra, trong khi Đại Đội 4 tiến về phía làng và chuẩn bị đánh lên ngọn núi ở bên phải. Việt Cộng chắc cũng thắc mắc tại sao tụi này lại đánh lên ngọn núi mà không đánh thẳng vào làng. Vì vậy mọi chú ý của chúng đều nhắm vào Đại Đội 4. Trong khi đó Tiểu Đòan cùng với Thiết Vận Xa M113 của Đại Úy Hội âm thầm lặng lẻ rẻ trái đi về hướng con sông sau làng. M113 chở Tiểu Đòan lội sông tiếp cận vào phía sau làng, rồi lên bờ bất ngờ đánh từ phía sau lưng của chúng.
Bây giờ tôi mới chợt hiểu: Tiểu Đòan Trưởng dùng chiến thuật " dương Đông, kích Tây ", dùng Đại Đội 4 làm "kỳ binh" để đánh lạc hướng đề phòng của Việt Cộng, rồi dùng "chính binh" bất ngờ đánh tập hậu chúng cho chúng trở tay không kịp. Niên Trưởng mình giỏi thật ! Nếu a thần phù mà Tiểu Đòan đánh thẳng trực diện làng từ đường vào thì thế nào cũng bị tổn thất nặng, vì địch thấy ta, còn ta không thấy địch ẩn núp ở đâu trong làng , nhất là các rẩy bắp dày đặc như rừng ở phía ngòai đường, phía trong thì còn nào bờ tre, bờ dừa lẫn với các ruộng bắp và nhà cửa. Chúng đã bày trận thế đợi ta vào. Nhưng mà chúng không ngờ là chúng bị hố nặng.
Tôi cho Đại Đội quay lại. Trung Đội sau cùng thành Trung Đội đầu trở lại cái cầu bê tông tiến qua đường vào bìa làng. Khi sắp vào bìa làng, tôi gặp một người dân là một phụ nữ lớn tuổi báo cho tôi:
- Sáng sớm hôm nay, một Tiểu Đòan Địa Phương Quân vào đánh nhưng không thấy trở ra, chắc bị chết hết rồi. Trung Úy cẩn thận. Mấy ổng ở trỏng đông lắm.
Tôi cám ơn người phụ nữ và điều động Đại Đội tiến vào. Khi đi ngang qua bụi cây lúc nảy nó bắn tôi, thì nhìn thấy một tên VC băng trắng đầu nằm trên băng ca và đã chết. Có lẻ chúng không kịp mang theo. Vào thêm một chút, nhìn rẩy bắp dày kín cao khỏi đầu người, tôi cảm thấy lo. Không khéo là lọt vô thế trận của chúng thì toi mạng. Nhưng nếu quay lại nơi xuất phát của Tiểu Đòan khi dừng chân cách xa làng thì lại quá xa, rất mất thời gian. Không chừng Việt Cộng còn ở phía trái làng, hoặc phía bên kia sông lội qua, bọc hậu đánh sau lưng Tiểu Đòan và chận đánh mình để chia cắt thì nguy. Tôi quyết định tiến thẳng vào bìa làng bên này. Tôi cho Đại Đội đi hình quả trám, nhưng đúng ra là hình thoi với hai cạnh trước dài và hai cạnh sau ngắn, CB Đại Đội ở giửa. Đội hình bung thưa ra, đề phòng chiến thuật đội mồ và hạn chế thương vong nếu bị tấn công.
Vào sâu trong rẩy bắp, một cảnh tượng thật đau lòng. Xác lính Địa Phương Quân nằm rải rác đều khắp. Cứ vài ba thước là có người chết. Có một điều lạ là quân phục của đơn vị Địa Phương Quân này đều mới, súng ống, bản đồ , la bàn cũng mới tinh. Cơm thịt đựng trong các lon Guigoz đều còn âm ấm, chứng tỏ họ bị chết cách đây không lâu. Nhìn rẩy bắp không có dấu hiệu gì là một trận chiến ác liệt đã xày ra ở đây. Chẳng lẻ họ bị Việt Cộng đội mồ và cận chiến. Nhưng xem các xác chết thì không phải bị chém hoặc bị đâm mà chỉ bị đạn bắn. Vũ khí đạn được của họ vẫn còn nguyên không bị mất. Suy nghĩ tới lui tôi vẫn không tài nào đóan ra được nguyên do. Trong khi ấy thì lính của tôi, bỏ súng cũ của mình lấy súng mới của lính Địa Phương Quân tử trận, nhặt những lon Guigoz cơm thịt bỏ vào balo, bản đồ địa bàn…thì giao cho tôi.
- Mấy đứa không sợ bị mấy ảnh đòi à ? Tôi nói.
- Súng thì còn mới, cơm thì còn nóng, mấy ảnh chết rồi không lẻ để Việt Cộng nó xài.Thôi các anh không còn thì để cho tụi tôi dùng vậy . Các anh linh thiêng phù hộ để tụi tui trả thù cho các anh. Một anh lính nói.
Từ khi vào rẩy bắp đến giờ chẳng thấy tên Việt Cộng nào và cũng chẳng thấy động tỉnh gì. Chẳng lẻ bọn chúng nghe Tiểu Đòan tấn công từ cuối làng nên rút vô tăng viện !Tôi căn dặn Đại Đội tất cả phải thật cẩn thận và quan sát kỷ.Qua rẩy bắp thì Đại Đội vào tới khu có nhà cửa. Nhà thưa và những khỏang trống giửa các nhà là bắp kín mít. Bổng máy của Trung Đội 1 báo:
- Alfa tụi tôi bị bắn sẻ.
- Có sao không ? Tôi hỏi.
- Một đứa vừa nhảy qua cửa sổ thì bị nó bắn.
- Nặng không ? Tôi dặn cẩn thận mà để cho bị. Biết tụi nó ở đâu không ?
- Chỉ bị phần thịt ở cổ không sao Alfa. Bắp mịt mù , chỉ nghe một tiếng "chát" thì thằng em bị.
- Nhờ trời ! Phải cẩn thận hơn đó . Tôi dặn.
- Rỏ 5 Alfa !
Tôi đến một ngôi nhà cùng với Tiểu Đội chỉ huy của mình. Ra hiệu cho Tiểu Đội bọc ra sau nhà, tôi với hai âm thọai viên cùng hai đệ tử vòng phía trước qua bên hông ngôi nhà định núp vào đống rơm quan sát ngôi nhà kế cận, cách một đám bắp. Chưa kịp vào sát đống rơm thì "chát chát" hai phát liền. Hai đứa mang máy và hai đệ tử nhảy tới xô tôi té sấp vào đống rơm. Mấy thầy trò đều té lăn cù.Tôi thấy vành tai bên trái nóng ran, hai lổ tai thì kêu o..o.
- Nó bắn sẻ Alfa đó. Một đệ tử nói.
- Hụt rồi, không sao ! Tôi cười nói:
- Số ông lớn thiệt ! Đây là lần thứ hai đó!
- Có "bà" độ mạng mà ! Tôi cười và nói.
Đệ tử cũng cười và nói như trách:
- Ông lúc nào cũng giởn được !
Nhìn lại thì cây ăng ten lá lúa của máy PRC25 liên lạc trung đội đứt ngang còn lại chỉ hơn gang tay. Nhìn lên vách thì có hai lổ do đạn bắn bằng ngang với đầu khi đứng. Hú hồn ! Viên đạn đi sát vành tai bây giờ tôi thấy vẫn còn rát. Thầm cám ơn "ông bà" đã độ mạng, không thì tôi "tiêu tán thòn" rồi !
- Mau rời đống rơm, không thôi nó " chơi" tiếp đạn lửa thì thầy trò thành cá lóc nướng trui.Tôi nói.
Không biết nó ở đâu bắn ? Ở ruộng bắp ,hay là nhà bên kia? Chẳng biết. Cả Tiểu Đội tản ra lục sóat, nhưng chẳng thấy ma nào. Chắc bắn xong nó đã chuồn rồi.
Đại Đội tiến dần vào trong. Tiếng súng đại liên 50 của M113 và M16 của Tiểu Đòan ngày càng to và rỏ dần. Đại Đội đã gần và ngang với Tiểu Đòan. Tiến vào một lúc nữa, tôi cho Đại Đội bẻ ngang 90 độ về bên phải đi vào phía sau Tiểu Đòan. Báo cho Tiểu Đòan hay đã vào được vị trí và tôi cho Đại Đội chuyển đội hình thành chữ U ngược để giữ hậu cho Tiểu Đòan.
Đi sau"rảnh" hơn nên mới để ý quan sát. Đúng là Việt Cộng không nghĩ sẽ bị đánh tập hậu, nên hầm hố chiến đấu của chúng đều hướng ra ngòai đường lộ. Đến chừng bị Tiểu Đòan và M113 dùng hỏa lực càn lên đánh nhanh sau lưng bất ngờ khiến chúng không kịp quay súng trở lại. Chúng chết mà đầu súng vẫn còn hướng ra đường. Hầm hố bị M113 cán sập đè chôn luôn chúng bên dưới, chì còn ló đầu súng lên trên mà thôi. Có những khẩu B40 vừa đưa lên khỏi miệng hầm, hố đã bị đạn của ta bắn bể nát…Đơn vị cũng không rảnh để mà moi lấy vũ khí. Cứ tiến nhanh cho chúng không thời giờ xoay sở. Càng nghĩ tôi càng phục Tiểu Đòan Trưởng của mình. Nếu không nghĩ ra và đánh bằng chiến thuật này, mà cứ ngòai đường đánh thẳng vào thì lực lượng mình sẽ làm mồi cho hỏa lực của chúng, trong khi chúng đã chuẩn bị hầm hố ẩn núp để tránh hỏa lực của ta. Bằng có đánh được thì Tiểu Đòan cũng bị tổn thất lớn lực lượng.
Trời về chiều, Tiểu Đòan đã vào khỏang giửa làng. Ở nửa làng còn lại này, Việt Cộng cũng đã kịp quay lại để chống đở lực lượng của ta, nên Tiểu Đòan tiến chậm hơn vì hoả lực phản kháng của địch. Bộ binh vẫn tùng thiết với M113. Nhưng giờ thì những chú cua sắt không còn dể dàng để mà tung hòanh nữa. Bị B40, AK bắn rát, các xạ thủ của M113 núp vào các tấm chắn đạn không còn nhìn được ở phía trước mà cứ bắn bừa. Đại liên 50 giờ không bắn phía trước của lực lượng bộ binh tùng thiết mà lại bắn vào đầu của lính, làm tử thương một số anh em binh sĩ, trong đó có một Chuẩn Úy. Thiếu Tá Trịnh Trân giận run, quát lớn ra lệnh:
- Từ bây giờ tất cả binh sĩ lên ngồi trên Thiết Vận Xa, không tùng thiết nữa.
Thế là tất cả binh sĩ đều ngồi cùng Thiết Vận Xa mà đánh. Khỏang hơn 4 giờ chiều thì Đại Đội 1 đi đầu bị chận bởi một lực lượng của Việt Cộng. Chúng núp trong một ngôi miếu, chống trả quyết liệt. Đôi bên cách nhau khỏang chừng 50m. Không biết Tiểu Đòan có xin phi cơ để để yểm trợ không. Lúc ấy có một chiếc A37 bay đến và lượn xuống thấp để bỏ bom. Nhưng thay vì lượn hướng từ trong lực lượng bạn, tức của Tiểu Đòan, qua bên lực lượng địch để đánh bom, để nếu bom có lạc thì cũng rơi bên phòng tuyến địch. Đó là nguyên tắc. Nhưng chiếc A37 này lại làm ngược lại. Thiếu Tá Trân thấy vậy la lớn:
- Đ. mạ thằng phi công này chắc là Việt Cộng sao lại bỏ bom như thế.
Nhưng đã muộn. Chiếc A37, chúi thấp về hướng Tiểu Đòan, và hai trái bom lúc lắc nhắm Tiểu Đòan rơi xuống. Tôi ở đàng sau có cảm giác nó sẽ rơi xuống ngay Đại Đội mình. Tôi liền ra lệnh cho anh em binh sĩ ẩn núp. Vừa lúc ấy thì bom rơi xuống ngay giửa hai tuyến đầu của ta và địch. Hai tiếng nổ cùng lúc nghe kinh hồn. Khói đen cùng với đất đá tung lên mù mịt. Khói bụi dần tan ra, tất cả đều im lặng, một sự im lặng chết chóc. Một lúc sau, Thiếu Úy Vinh Đại Đội Trưởng Đại Đội 1 lạc giọng như khóc, báo với Tiểu Đòan mất gần một Trung Đội. Còn bên kia, cái miểu bị san bằng và cũng không còn một dấu hiệu sống sót nào của quân địch.
Mặt trời xuống thấp, ánh nắng chiều bị che khuất bởi những rặng cây, chỉ còn le lói chen qua những cành cây kẻ lá. Chiến địa phủ dần bóng đêm. Tiểu Đòan dừng lại phòng thủ nghỉ ngơi, sau một ngày mệt nhọc chiến thắng không trọn vẹn ở những giây phút cuối ngày.
(còn tiếp )
No comments:
Post a Comment